Trong ký ức của tôi, Vịnh Hạ Long mạnh mẽ kỳ vĩ nhưng lại vô cùng nhẹ nhàng sâu lắng và đầy chất thơ. Bạn Thanh Vi viết: Ngày ấy, tôi lên chiếc xe háo hức đến hành trình Hạ Long, từ Hà Nội sau gần nửa ngày đường thấm mệt, xe đưa tôi đến gần bờ biển, cả đoàn xe reo lên, nhìn kìa, nhìn biển kìa… Ôi! Đẹp và thanh bình quá, nhưng mọi người còn reo lên to hơn nữa, cầu kìa, cầu dài nhất Đông Nam Á kìa. Cầu Bãi Cháy!
Tôi ước gì ngay lập tức được chạy ra biển và được thả hồn trên chiếc cầu ấy. Nhưng thời điểm đó, cầu Bãi Cháy còn chưa khánh thành, nên niềm ao ước của tôi cho tới giờ vẫn chưa thành hiện thực.
Nhưng bạn không biết đâu, một nhân viên bán hàng bình thường, nhưng may mắn được công ty cho nghỉ dưỡng ở một dãy biệt thự trên những quả đồi nhỏ, tuyệt làm sao, giá mà lúc ấy có những người thân yêu ở bên cạnh!
Hạ Long kỳ vĩ
Những chiếc xe điện nhỏ chở chúng tôi lên phòng, cứ hai người một phòng, mỗi phòng khá tách biệt, đi từ phòng này sang phòng kia có khi cũng phải đi bằng xe điện, hoặc sải những bước dài qua những bậc thang bằng đá, những lối lòng vòng nhân tạo rất lãng mạn.
Tiếng nhạc ở đâu đó vọng lại khi màn đêm vừa buông xuống, mọi người kháo nhau, đó là nhạc nước đấy! Mà nhạc nước thì tôi cũng chưa có cơ hội để xem. Vì công ty đi trải nghiệm
Hạ Long để hành trình vừa kết hợp tổ chức sự kiện nên chúng tôi phải ăn uống nghỉ ngơi và vui chơi theo đúng lịch trình của Ban tổ chức.
Sau đêm sự kiện hoành tráng, có lửa trại, có rượu vang, có ca sĩ hát và có cả các đoàn vũ công nhảy múa, sau khi nhiều nhân viên chạy lên ký tên lên tấm vải lớn, chúng tôi mỗi nhóm chụp chung những bức hình ngộ nghĩnh rồi ùa chạy ra biển.
hành trình Hạ Long về đêm thật hoang sơ và kỳ lạ, tôi không hiểu phía xa xa kia là gì, chỉ thấy toàn những núi là núi, những ngọn núi lớn nhỏ xen kẽ xếp thành những dẫy dài mờ mờ, ảo ảo trong ánh đèn loang loáng hắt ra từ khách sạn.
Tôi một mình sải bước trên bờ biển, mơ về tuần trăng mật thú vị ở đây. Sáng, khi bình minh lên, tôi dậy rất sớm, rủ chị bạn cùng phòng ngắm biển, ôi những làn gió mát dịu nơi đây hòa với không khí trong lành làm tâm hồn tôi ngây ngất.
Sau khi ăn sáng, chúng tôi được ra biển Halong vui chơi theo chương trình của từng đội, nhiều trò chơi thú vị như ném bóng, nhớ bước chân, nhảy bao tải… rất vui nhộn mặc cho nắng ở bãi biển Tuần Châu vô cùng gay gắt.
Đến hôm sau, ngày thứ ba, chúng tôi được ra vịnh, buổi sớm, trời xầm xì một màu buồn, cả đoàn đoán là sẽ có mưa, nhưng hướng dẫn viên đã xem thời tiết và khẳng định mưa vẫn đảm bảo ra vịnh an toàn.
Lần đầu tiên lên thuyền ra biển, không biết bơi, rụt rè và nhút nhát, tôi theo đoàn người tiến về chiếc thuyền của mình. Mưa bắt đầu lác đác rơi. Tôi chọn cho mình vị trí gần cuối khoang thuyền cạnh cửa sổ để ngắm biển. Lúc này trời vẫn còn quang, nhưng nhiều hạt mưa và sóng biển bắn lên làm ướt của kính.
Tôi thu mình và cảm thấy se lạnh. Bỏ mặc mọi người đang vui vẻ trò chuyện, tôi trèo lên trên, lên chỗ khoang lái, bắt chuyện với anh lái tàu và nhìn ra ngoài. Ôi lái nhưng chiếc tàu thật lớn mới nghệ thuật làm sao, tàu cứ gần nhau san sát thế, biển thì sóng, tàu rung lắc mà họ cứ vô tư như thể lái xe ôtô vậy.
Tôi không có máy ảnh, chẳng có máy quay, nhiều hình ảnh và góc ảnh đẹp vụt qua trong trí nhớ, nhưng có lẽ chính vì thế mà mưa ở Hạ Long đã ăn sâu vào trong tôi, trong ký ức và trong trái tim tôi.
Trời xầm xì hơn và mưa nặng hạt, tôi trèo xuống khoang tàu và lặng lẽ ngắm biển, những con sóng trắng dài mãi phía sau đưa chúng tôi ngày càng xa bờ. Những hòn đảo lớn nhỏ cứ chạy qua ô cửa sổ tôi ngồi, hòn thì nhô lên sắc cạnh, hòn thì uốn cong, hòn thì rộng, có hòn thì rất nhỏ, nhưng đến hòn trống mái thì chẳng cần hướng dẫn viên mọi người cũng có thể đoán được.
Trong mưa, Hạ Long chìm sâu trong màn sương trắng, huyền ảo và lung linh đến kỳ diệu, những hạt mưa xối xả, con sóng trắng thì lăn dài trên nước, những hạt mưa rơi xuống biển liên tiếp không ngừng.
Thời khắc ấy, tôi đã ở rất xa, xa tất cả mọi người, xa hiện tại và quên hết quá khứ, cảnh đẹp Halong Travel trong màn sương trắng màu mưa ấy cuốn lấy tôi, khiến tôi chìm đắm và say sưa trong khung cảnh ấy. Tôi áp má vào cửa kính và mong cảm nhận được một chút mưa của biển, mưa trên biển, gió trên biển và cảnh đẹp trên biển cứ thế trải dài trước mắt tôi. Nhưng chẳng bao lâu sau, tiếng ồn ào của mọi người với bài hát tập thể kéo tôi về với thực tại, và tôi thôi không còn chìm đắm vào cơn mê Hạ Long nữa.
Tôi tưởng như như thế là đã đủ, nhưng khi thuyền cập bến, mưa đã ngớt hơn, nhưng vẫn còn tròn hạt lắm, mọi người nháo nhác tìm áo mưa mượn ô để đi về phía hang động. Tôi theo dòng người bước xuống mạn thuyền. Trời ơi, trước mắt tôi là núi, và cả một dẫy dài cầu gỗ màu đen tuyền ôm sát vào triền núi. Tôi không biết gọi đó là gì, chỉ biết mải ngắm dải dài cầu gỗ ấy mà suýt nữa tôi lao mình xuống biển.
Theo chân người hướng dẫn viên vào hang, thú thật là tôi không nhớ là hang gì nữa, hình như là Sửng Sốt hay là gì đó, chỉ biết rằng càng vào sâu trong hang càng lạnh, hai bên vòm hang những phiến đá như bị ai đó cắt thành những đường thẳng kéo dài suốt từ đầu hang vào sâu tận bên trong.
Tôi đùa với anh hướng dẫn viên là hàng nghìn năm nay sóng biển đánh vào hang đã cắt thành những phiến như vậy. Càng vào sâu bên trong cái lạnh càng thấu vào da thịt, mát lạnh sâu như thế nhưng lại rất dễ chịu, hang rất ẩm ướt, thi thoảng từ trên vòm hang vài giọt nước nhỏ xuống rơi và thấm nhanh vào cát trong lòng hang.
Tôi bỏ dép đi chân trần đặt nhẹ lên những khoảng cát ẩm ướt đó cảm thấy vô cùng dễ chịu. Càng vào trong càng xuất hiện nhiều nhũ đá kỳ diệu, chịu sự tác động của thời gian những nhũ đá sắp đặt biến thiên theo nhiều cảnh sắc và hình thù kỳ lạ. Với trí tưởng tượng của riêng mình, tôi có thể hình dung ra đó là những gì tôi muốn: có thể là người đàn bà, là hoa, là cây cỏ, là giếng nước… cái hình thù kỳ bí và huyền diệu ấy cứ theo tôi mãi.
Tôi ngây dại trước sức mạnh và sự kỳ vĩ của tự nhiên, khám phá cái đẹp và tận hưởng nó khiến tôi ngây ngất và thấy mình đổi khác. Tôi thấy mình trở lên nhỏ bé hơn trước thiên nhiên, tôi cảm thấy thật may mắn có cơ hội tận hưởng cái đẹp này, ghi dấu nó, trải nghiệm nó, tận mắt nhìn nó và có thể chạm vào nó.
Chuyến đi thật trọn vẹn vì khi về thời tiết rất đẹp. Sau mưa Hạ long bừng sáng và lộng lẫy khôn xiết, đảo lớn, đảo bé cứ lần lượt hiện ra trước mắt tôi. Thuyền tròng trành, dải sóng biển trắng xóa chạy dài sau thuyền mất dần ở phía đằng xa. Tôi thầm mong có dịp quay lại chương trình
Halong Travel, nơi ấy có lúc hồn tôi hòa quyện vào với thiên nhiên, trải ra và lắng đọng những phút giây hạnh phúc. Làng chài ở phía mờ ảo của hút dần rồi mất hẳn trước mắt tôi. Tôi chới với mong được một lần ghé thăm người dân chài nới đây. Ước gì!
Trở về khách sạn nghỉ ngơi, ăn tối và ngày mai lên đường trở về, công ty đã thiết đãi chúng tôi những món hải sản rất ngon, mặn mà hương vị đặc biệt riêng của Hạ Long.
Tuy thầm tiếc vì không được xem nhạc nước, được đi thăm làng chài, được đi dạo trên cầu Bãi Cháy và được đi nhiều hơn nữa những hang động nơi đây. Nhưng với tôi thế là đủ, đủ để đắm mình trong cảnh sắc Halong, đắm mình trong nắng, gió và mưa Hạ Long, thỏa thích chiêm ngưỡng núi và biển, khám phá hang động hòa mình vào đất trời, không khí Hạ long.
Nơi đây gieo vào trong tôi một niềm vui, một hy vọng về những điều thực sự tươi đẹp ở tương lai phía trước, tôi nhìn đời, nhìn người và nhìn ngày mới với cái nhìn lạc quan hơn, chân thành và cởi mở hơn.
Ước nguyện được trở lại và cảm nhận Halong một lần nữa vẫn sống trong tôi, ước nguyện được nhìn Hạ Long từ trên cao, ước được trải nghiệm và sống nhiều hơn ở Hạ Long – nơi thắp lên tình yêu và niềm vui sống trong tôi. Cảm ơn chuyến đi đầy kỷ niệm, cảm ơn công ty nơi tôi từng làm việc và cảm ơn Hạ Long.
Xem Thêm chương trình Hành trình Hạ Long hấp dẫn